Khi mình dám đặt câu hỏi – như “Tại sao công việc này cứ lặp đi lặp lại nhàm chán?”, hay “Tại sao chúng ta không thử một cách làm mới?” – và nhận về những lời chê bai, hãy nghĩ đến Martin Luther King. Những mũi giáo đó không phải để hạ gục mình; chúng là ngọn lửa giúp mình trở nên sắc bén, mạnh mẽ, và kiên định hơn.
Bị ghét giúp mình tìm ra người đồng hành thật sựKhi anh em dám công khai những ý tưởng mới, dám thách thức cái “chính thống”, anh em sẽ thấy không phải ai cũng đứng về phía mình. Một số người sẽ quay lưng, một số sẽ cười nhạo, nhưng cũng sẽ có những người lặng lẽ bước đến, nắm tay mình và nói: “Mình hiểu, mình tin bạn”.
Đó là những người bạn thực sự, những người thấy giá trị trong câu hỏi của anh em. Mình nhớ đến Charlie Kirk, chàng trai Mỹ từng bắt đầu như một nhà hoạt động trẻ bình thường, sáng lập Turning Point USA để thúc đẩy quan điểm bảo thủ ở giới trẻ.
Anh ấy bị ghét bởi hàng tá người, đặc biệt từ phe tự do, bị gọi là "kẻ cực đoan", "kẻ phân biệt chủng tộc", thậm chí sau cái chết bi thảm của anh ấy gần đây, một số người còn bị sa thải vì bình luận tiêu cực trên mạng xã hội.

Nhưng chính sự ghét bỏ ấy đã giúp Charlie Kirk xây dựng một cộng đồng người ủng hộ trung thành: hàng ngàn bạn trẻ bảo thủ tham gia các sự kiện của anh ấy, coi anh ấy như biểu tượng, và thậm chí sau khi anh ấy qua đời, họ vẫn tiếp tục sứ mệnh của anh ấy. Nếu Charlie Kirk không bị ghét, anh ấy có lẽ vẫn chỉ là một chàng trai vô danh.