Phương pháp này, gọi là phân tích truy nguồn khí hậu (climate attribution analysis), so sánh hai thế giới giả định: một thế giới có ảnh hưởng của khí nhà kính do con người tạo ra, và một thế giới “tự nhiên” không có chúng. Sự khác biệt giữa hai kịch bản cho phép xác định xác suất và mức độ nghiêm trọng mà biến đổi khí hậu làm gia tăng các hiện tượng cực đoan như sóng nhiệt ở châu Âu, cháy rừng ở Australia, hay siêu bão ở Đại Tây Dương.
Nhờ công cụ này, khoa học khí hậu bước sang một giai đoạn mới: từ quan sát sang truy cứu trách nhiệm có cơ sở dữ liệu. Những kết quả phân tích này hiện đã đóng vai trò lớn trong báo cáo IPCC, định hình chính sách khí hậu quốc tế và các vụ kiện môi trường toàn cầu, khi bằng chứng định lượng về “dấu vết con người” trong thiên tai ngày càng rõ ràng.
Sâu dưới đáy đại dương, nơi ánh sáng Mặt Trời không bao giờ chạm tới, những miệng phun thủy nhiệt (hydrothermal vents) vẫn không ngừng thải ra dòng nước siêu nóng, giàu khoáng chất và hydro. Chính trong những môi trường khắc nghiệt như vậy, khoa học hiện đại cho rằng sự sống đầu tiên có thể đã được hình thành: không từ ánh sáng, mà từ năng lượng hóa học của Trái Đất.
Một trong những phát hiện quan trọng nhất là Lost City, được tìm thấy năm 2000 ở giữa Đại Tây Dương. Khác với các “ống khói đen” thông thường, hệ thống Lost City phun ra dung dịch kiềm giàu hydro, tạo điều kiện cho các phản ứng hóa học đơn giản hình thành axit amin và phân tử hữu cơ sơ khai, được coi là những “viên gạch đầu tiên” của sự sống. Lost City không chỉ là một kỳ quan địa chất, mà còn là cửa sổ nhìn ngược về 4 tỷ năm trước, khi Trái Đất còn non trẻ và sự sống chỉ vừa chớm nảy mầm.
Khám phá này còn vượt ra ngoài Trái Đất. Các nhà khoa học tin rằng những thế giới đại dương như Europa, vệ tinh của Sao Mộc, hay Enceladus, vệ tinh của Sao Thổ, nơi cũng tồn tại các miệng phun thủy nhiệt dưới lớp băng dày, có thể ẩn chứa những dạng sống tương tự. Nhờ vậy, “Lost City” không chỉ kể câu chuyện về quá khứ của Trái Đất, mà còn gợi mở khả năng sự sống có thể phổ biến hơn trong vũ trụ so với ta từng nghĩ.
Trong quá khứ, các khu rừng nhiệt đới rậm rạp từng được xem là “vùng mù” của khảo cổ học: nơi những thành phố và công trình cổ bị che phủ suốt hàng nghìn năm. Nhưng nhờ công nghệ lidar (Light Detection and Ranging), mọi thứ đã thay đổi.